Bạn sẽ kết hôn một người 30 tuổi rồi mà vẫn tay trắng không? Đây là câu hỏi dễ khiến bất kì cô gái nào phải băn khoăn suy nghĩ. Ở từng độ tuổi với công việc và sự trải nghiệm khác nhau, mỗi người sẽ có cho mình lựa chọn mà bản thân cảm thấy phù hợp.

Sẽ kết hôn nếu tôi thấy được sự cố gắng của anh ấy.

Điều kiện gia đình anh ấy bình thường và cũng thẳng thắn nói với tôi rằng bây giờ vẫn chưa thể mua nhà. Nhưng anh hứa với tôi cho anh 5 năm nhất định sẽ thay đổi cuộc sống hiện tại, tôi chỉ cần yên tâm gả cho anh ấy là được rồi.

Nếu như người khác nói tôi sẽ không tin nhưng tôi nhìn thấy tương lai chúng tôi trong con người anh ấy. Mỗi ngày anh đều đầu tắt mặt tối để có thêm tiền thưởng, thỉnh thoảng mua cho tôi ít quà đắt tiền nhưng cũng biết tiết kiệm. Tôi thấy được sự nỗ lực của anh nên thứ không có trước mắt cũng không thành vấn đề.

(29 tuổi, nữ, nhân viên văn phòng)

Kì thực thứ con gái muốn chỉ là một người đàn ông có trách nhiệm mà thôi. Thế giới này thực tế và tàn khốc, tình yêu không ăn được nhưng vật chất không có tình yêu chỉ như một cái vỏ rỗng. Vật chất mà con gái muốn chẳng qua chỉ là đảm bảo sự vững chắc cho tương lai cả hai. Anh có thể không có gì ở tuổi 30 nhưng anh không thể trải qua những ngày tháng chán chường được. Nếu như anh cho em thấy được tương lai, vậy em nguyện bên anh mãi không rời.

Không một người phụ nữ nào có nghĩa vụ phải đến để chịu nghèo đói cùng người yêu

Tôi từng nghe một câu nói thế này: "Người con gái bên bạn không cầu vật chất, lẽ nào cô ấy đến giúp bạn thoát nghèo ư?"

Rất nhiều người trách con gái quá vật chất, chỉ biết đến tiền, chỉ muốn lấy chồng giàu nhưng lại không suy nghĩ rằng họ không có nghĩa vụ đến để chịu nghèo đói cùng bạn. Nếu có, thì đó là vì yêu. Họ vì tình yêu mà hi sinh cuộc sống mình muốn không có nghĩa điều này là nghĩa vụ của họ. Nhưng trong mắt đàn ông, yêu cầu về vật chất của họ lại trở thành lý do chỉ trích phụ nữ hám tiền.

Vật chất không phải ham tiền mà đó là sự bảo đảm và quyết tâm của một người sẵn lòng đi cùng bạn đến suốt cuộc đời. Kết hôn không khiến cô gái phụ thuộc hoàn toàn vào đàn ông, cũng không đặt hết gánh nặng kinh tế lên người đó nhưng nếu đến cuộc sống cơ bản cũng không đáp ứng được, cô ấy vẫn có quyền chọn lựa.

Lúc người đàn ông chỉ trách người con gái vật chất cũng đồng thời nên suy nghĩ bản thân có đủ bản lĩnh để người ta phó thác cả cuộc đời hay không. Không nên xem việc bạn không thể tiến bộ như một lẽ đương nhiên, cũng đừng lấy việc theo đuổi và bảo vệ tương lai của người phụ nữ để trách cứ họ là kẻ mê tiền. Tình yêu và hôn nhân, nếu như không thể khiến hai người trở nên tốt hơn thì đã đánh mất đi ý nghĩa cơ bản nhất của nó rồi.

Tôi 35 tuổi, quê ở Hà Tĩnh, vào Sài Gòn học xong rồi đi làm; quen và yêu cô gái 25 tuổi được hai năm rồi.

Trước đây, tôi làm thợ sửa chữa động cơ diezel tàu thủy. Sau này sức khỏe không tốt nên tôi chuyển qua làm thợ thi công quảng cáo, công việc không ổn định, thu nhập không tốt. Tôi đã đưa bố mẹ em về quê Hà Tĩnh mình chơi. Bố mẹ em rất quý tôi, kêu tôi về chung nhà với ông bà vì chị hai em đã lấy chồng (nhà có hai cô con gái). Tôi cũng thích cả nhà em, từ bố mẹ đến anh chị và chú dì, mọi mối quan hệ với tôi đều tốt.

Vấn đề rắc rối là khi tôi ngỏ ý muốn cưới, bố mẹ em nói tôi phải ở rể mới đồng ý. Tôi không thích ở rể, nói sẽ thuê nhà ở gần để tiện chăm sóc ông bà. Ba mẹ em gạt phăng, không nghe. Tôi cũng không muốn nói nhiều, ngoan ngoãn nghe lời, ba mẹ em quý tôi và tôi cũng coi họ như ba mẹ mình rồi, có điều trong lòng không thoải mái.

Tôi biết nếu không ở rể sẽ không có cách nào để cưới em, hơn nữa cũng không đủ tiền mua nhà ở Sài Gòn. Tôi sợ em buồn nên vẫn tỏ ra vui vẻ khi về ở đó nhưng thực sự không hề muốn. Tôi đang muốn dứt khoát ra đi nhưng thương em lắm, sợ em buồn. Tôi là người đầu tiên em đi quá giới hạn nên giờ chia tay áy náy lắm, nhưng thế còn hơn để em làm vợ mình, 36 tuổi rồi vẫn không có gì trong tay. Tết này tôi về quê rồi ra Hà Nội làm hoặc đi xứ khác chứ không vào Sài Gòn với em nữa. Tôi làm thế có đúng không?

Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Không. Vật chất và tình yêu đều quan trọng như nhau.

Lúc mới tốt nghiệp, tôi rất may mắn gặp được một người đàn ông yêu mình. Điều kiện của anh ấy không tốt lắm nhưng tôi cho rằng chỉ cần chúng tôi yêu nhau là đủ. Sau khi kết hôn, lương của anh ấy vẫn cứ dậm chân tại chỗ. Dù cho tôi hi vọng anh ấy cố gắng phấn đấu thế nào, đối phương vẫn cứ giả vờ không nghe.

Kết hôn 5 năm, chúng tôi vẫn thuê nhà. Tôi muốn vay tiền để mua căn nhà thuộc về mình nhưng lại bị chồng và mẹ anh ấy chỉ trích không ngừng. Vốn dĩ tôi cũng có công việc của mình nhưng sau khi sinh con không ai giúp tôi trông bé nên đành nghỉ việc làm nội trợ, dựa vào đồng lương của chồng để sống. Nếu có thể chọn lại, tôi sẽ không bao giờ lựa chọn hôn nhân mà chỉ có tình yêu.

Yêu hay không có tác dụng gì? Nếu anh yêu tôi, anh đã làm gì vì tôi chưa? Lúc đầu tôi nên nghe theo lời bố mẹ, nên lấy một người có nhà có xe, đảm bảo cho tôi và con có một cuộc sống thoải mái, từ đầu không nên gả cho một người vô trách nhiệm.

Lúc trẻ luôn ảo tưởng có thể có được một tình yêu giản đơn, trong mối quan hệ thân mật ấy, chỉ cần có tình yêu là đủ rồi. Nhưng sau khi lớn rồi, vật chất và tình yêu, thiếu một trong hai đều không thể.